VL-3: Mẹ

Recent Pages: 1  2  3  4  5  6  7

MẸ HÁT

Mẹ hát đưa tiễn ta đi,
Mang theo tiếng mẹ ta đi vào đời.
Dù đi trọn kiếp con người,
Vẫn chưa quên hết những lời mẹ ru.

Mẹ ru đưa tiễn ta đi,
Nẽo đời muôn dặm một lời mẹ khuyên:
Này con nhớ lấy đừng quên,
Tình người con nhé hát lên giữa đời!

Một mình mẹ hát hôm nay,
Suối vàng vọng lại thuở ngày ru con.
À ơi tiếng hát mõi mòn,
Trong tim lời mẹ vẫn còn tiếng ngân.

Ngả nghiêng quả đất xoay vần,
Thương mẹ ta hát cõi trần nghêu ngao.
Cất cao lời mẹ thuở nào,
À ơi ta hát gửi vào không gian.

Bures-Sur-Yvette, 12.05.13 Hoang Phong

Ngày Mẹ

Nhân ngày 11 tháng 5 – 2014 là Ngày Mẹ (Mother’s Day), xin có những bông hoa đã hái được trong vườn hoa của Linh Sơn Viên dâng tặng đến tất cả những người Mẹ trên thế gian này,

Hoa Dâng Mẹ 2013 @MH (19)

và cùng đọc những vần thơ của tác giả Hoang Phong là tình thương của tác giả hiến dâng cho từng người mẹ trong tất cả chúng ta.

Vì-Mẹ-một-vần-thơ-Hoang-Phong Tác giả : Hoang Phong

Lời Tựa

Mỗi người trong chúng ta, ít nhiều đều mang nặng những ray rứt, kỷ niệm và hối tiếc, và có thể cả thương yêu và hy vọng. Những xúc cảm đó có thể làm cho tâm hồn chúng ta trở nên phong phú hơn và sâu sắc hơn. Với thời gian, những xúc cảm đó sẽ khiến chúng ta trở nên nhạy cảm hơn hoặc chai đá hơn. Những hỗn độn của kỷ niệm, xúc cảm và thương yêu trong lòng mỗi người có vẻ rất riêng tư, nhưng hình như trong tất cả chúng ta đều có một thứ xúc cảm nào đó, một thứ tình thương nào đó rất giống nhau, đó là tình thương mẹ hay là lòng hiếu thảo.
.

Chẳng qua thì cũng chỉ vì mỗi người trong chúng ta đều có một người mẹ, lớn lên dưới sự chăm sóc, dạy dỗ và tình thương yêu của mẹ. Tôi xin dừng một phút ở đây để tưởng nhớ đến những người kém may mắn hơn chúng ta, chẳng hạn như những đứa trẻ trong viện mồ côi hay đang sống lây lất bên vệ đường, hoặc có những người sau khi lọt lòng thì mẹ đã chết.

Tuy nhiên tôi vẫn tin rằng mặc dù không có cái may mắn để được biết mẹ mình là ai hoặc vì quá thơ dại không còn hình dung ra được hình ảnh mẹ, nhưng khi lớn lên họ vẫn có thể đau xót cho thân phận mình, vẫn một lòng thương mẹ, vẫn ước mơ được lớn lên trong tình thương yêu của một người mẹ, dù đấy chỉ là một giấc mơ không thực hiện được.

Trong bất cứ trường hợp nào, dù cho mẹ còn sống hay đã mất, hoặc không được biết mẹ mình là ai, nhưng tất cả chúng ta đều sinh ra với dòng máu của mẹ trong tim. Dòng máu ấy đã nuôi ta khi còn là một noãn cầu, một thai nhi… cho đến giây phút này khi tim ta còn đập. Dòng máu của mẹ vẫn còn đó, vẫn yên lặng tuần hoàn trong huyết quản để nuôi nấng ta và sưởi ấm tim ta :        . . . . . .

Dòng máu đỏ trong tim, Là máu hồng của mẹ.
Dòng máu ấm lặng im,
Nuôi ta từ tấm bé.

Hôm nay, tôi xin góp nhặt một vài vần thơ đã viết từ lâu, trong những giây phút cô đơn của cuộc sống để tưởng nhớ đến mẹ. Cái khổ đau và chua xót của mẹ tôi, cái ray rứt và xót xa trong tôi là những gì riêng tư, nhưng biết đâu cũng có thể rất gần với một vài người khác. Vì thế đã nhiều lần tôi có ý định viết lại những khổ đau và những xót xa đó, ít nhất là để lại cho con cháu tôi, nhưng rồi tôi vẫn không đủ can đảm.
.

Mỗi lần cầm bút thì kỷ niệm và xúc cảm lại bùng lên trong tôi và nghiền nát tôi. Mãi cho đến hôm nay khi đã quá nửa đời người và trong lúc góp nhặt những vần thơ còn cất giữ được, tôi mới chợt nhận ra rằng cái đau khổ và chua xót của mẹ tôi quả chẳng có nghĩa gì cả so với những nỗi khổ đau và xót xa của tất cả những người mẹ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm khi nghĩ rằng kể từ hôm nay, tôi sẽ vĩnh viễn cất riêng cho tôi và dấu trong tôi thật thầm kín những chua xót của mẹ tôi.

.
Tôi xin hiến dâng lòng hiếu thảo và tình thương của tôi cho tất cả những người mẹ trên thế gian này. Nếu người đọc nhận ra cái chân thật của xúc cảm trong các vần thơ của tôi, thì đấy chính là tình thương của tôi hiến dâng cho từng người mẹ trong tất cả chúng ta.

Bures-Sur-Yvette, 18.01.2005

Tác giả Hoang Phong

Một mảnh không gian

Thưa mẹ, mẹ có biết không, thời gian, không gian làm cho con run sợ và phẫn uất. Đó là những biên giới đã phân chia tất cả, đã ngăn cách tất cả và làm cho con người lẻ loi và cuộc sống bơ vơ. Con muốn tạo ra trong quả tim nhỏ bé của con một thế giới mà nơi đó không có không gian và cũng chẳng có thời gian, tất cả những gì con ôm ấp đều gần gũi với nhau. Biết bao nhiêu lần mẹ đã kể cho con nghe quãng đời con gái của mẹ nơi làng quê, bên ông ngoại bà ngoại…, những dịp lễ trong làng, những hội rằm, vui biết mấy. Vào những dịp như thế, ông ngoại vừa là thầy đồ lại vừa là thầy thuốc của làng thường đứng ra tổ chức các cuộc thi cờ người ở sân nhà mà mẹ còn nhớ mãi. Học lóm, mẹ đánh cờ rất giỏi. Mẹ cũng đã học được cả chữ nho và cả nghề bốc thuốc của ông ngoại.

Để rồi một hôm, mẹ về nhà chồng và không còn dịp nào quay về làng quê nữa. Mẹ làm dâu thật cực khổ, vừa phải nhịn nhục và chịu đựng đủ mọi thứ, lại vừa phải tảo tần, buôn bán để nuôi cha ăn học ở Hà-nội. Mẹ kể rằng mỗi ngày mẹ phải gánh hai thúng hàng xén để lên đường ra chợ từ lúc trời còn tối đen và gà chưa gáy sáng. Ở chợ mẹ bán từng đoạn chỉ, cái kim, cái khuy, cái lược… Chiều về, theo bờ đê dọc đường làng, mẹ thường tìm nơi nào có ao sen để ngồi nghỉ chân.

Mẹ nói mẹ thích hoa sen nhất trên đời, ngắm hoa soi bóng trên mặt nước là mẹ đỡ mệt hẳn đi. Nhìn hoa mẹ lại mơ màng nghĩ đến ông ngoại, bà ngoại nơi làng quê, đến cha ở Hà Nội, và đến cái quãng đời con gái của mẹ… Thế rồi cha thi đỗ và được bổ đi làm tận bên Lào. Mười năm theo cha từ hạ Lào, thượng Lào, Vân Nam…, mẹ dành dụm và tiện tặn để gởi tiền về cất cho bà nội một căn nhà ngói ở Sơn Tây. Căn nhà vẫn còn đấy mẹ, tuy xiêu vẹo, điêu tàn và cô giáo Tường cũng đã bán cho người khác rồi.

Năm 1938, mẹ lại theo cha vào Nam. Có những đêm nhớ làng quê, nhớ ông ngoại, bà ngoại, mẹ đọc chữ nho cho con nghe, con chẳng hiểu gì cả. Mẹ bảo rằng mẹ vẫn còn nhớ bóng dáng ông ngoại ngồi trên chiếc phản gỗ dạy học trò, mẹ lấp ló cạnh cửa hoặc bên vách để học lóm. Là con gái, mẹ không được học, thế mà mẹ cũng thuộc được gần hết Tứ thư Ngũ kinh. Con không thích kinh thư vì chẳng hiểu gì cả, nhưng có những đêm mẹ hát cho con nghe những bài hát mà mẹ thường hát khi còn con gái, những điệu cò lả, trống quân, ru con, quan họ…, và con cố cầm nước mắt. Tiếng hát của mẹ rưng rưng, chan chứa tình thương nhớ tự đáy lòng vẫn còn âm vang trong đầu con. Mẹ nhắc mãi ước vọng của mẹ, cái ước vọng lớn nhất, cái ước vọng cuối cùng là được trở về quê cũ, thăm mộ ông ngoại, bà ngoại, thăm bờ ao cạnh nhà, thăm con đường làng Mông Phụ…

Mùa xuân năm 1991, thay mẹ con đã tìm về được ngôi làng của mẹ. Nhưng đâu còn gì nữa, con chẳng tìm ra ngôi nhà của ông ngoại. Hỏi thăm về nhà họ Đỗ, chỉ có vài người còn nhớ mang máng thế thôi. Nhà cửa san sát, con chẳng thấy bờ ao, cũng chẳng thấy bóng tre. Hơn ba phần tư thế kỷ đã chia cách cái quãng đời con gái của mẹ…

Con đã muốn gói một nắm đất của làng Mông Phụ đem về Nam đắp lên mộ mẹ, nhưng mộ mẹ cũng đâu còn. BắcViệt nghĩa trang gần Tân Sơn Nhất lúc ấy đã biến thành một đám ruộng khoai. Thôi mẹ ạ, mẹ hãy quên đi, tất cả những gì trên thế gian này đều phù du cả. Mẹ hãy nhắm mắt gạt bỏ tất cả mà chỉ nên giữ những gì còn sót lại trong đáy tim của mẹ. Những gì còn sót lại, con tin rằng lúc nào cũng thầm kín, vẹn toàn và trường tồn mãi mãi.

Cái mảnh không gian làng quê mà mẹ đã dùng tình thương để phác họa trong tâm hồn con vẫn còn nguyên vẹn, vẫn có ánh nắng hồng, có ao sen, có hội trăng rằm và vẫn thấp thoáng bóng dáng ông bà ngoại. Con xin được mang cái mảnh tình thương đó, cái mảnh không gian nguyên vẹn đó mà mẹ hằng ấp ủ để dâng lại mẹ, để đắp cho mẹ trong giấc ngủ ngàn thu :

Rọc rách không gian từng miếng nhỏ,
Xếp vào từng mảnh túi hành trang.
Lớp lớp không gian ngày xưa đó,
Gói vào nén chặt nỗi niềm thương.

Cắt đứt thời gian từng đoạn ngắn,
Buộc túi hành trang đeo lên vai.
Hun hút ngàn thu đâu cách mãi?
Thời gian đâu dễ vướng chân ai.

Đường về quá khứ lần bước nhẹ,
Tìm về với mẹ chuỗi ngày thơ.
Chọn mảnh không gian làng quê mẹ,
Trải ra phủi sạch lớp bụi mờ.

Cả mảnh không gian ửng nắng hồng,
Có hàng tre rủ, vũng ao sen,
Có ông bà ngoại thương con gái,
Rời bỏ làng quê đi lấy chồng.

Chẳng một lần về, xa từ đấy,
Mẹ xa bà ngoại xa ông ngoại,
Xa cả bờ ao, xa luống khoai,
Tiếc cả hội làng vui biết mấy…

Nhắc mãi mẹ thương hoài quê cũ,
Cố gói về đây bên cạnh mẹ,
Chút mảnh không gian làng Mông Phụ,
Đắp lên mình mẹ giấc ngàn thu.

Một vùng hoang vu và sỏi đá, miền nam Yemen, 10.10.92

Một lời thăm mẹ

Từ lâu chẳng một lời,
Không một câu thăm mẹ.
Hôm nay mẹ thế nào?
Mong mẹ vẫn an vui.
Suối vàng thuyền mẹ thả?
Con thuyền bé trôi xa?
Xanh rêu dòng nước chảy?
Mẹ hiểu cuộc đời này,
Sao có nhiều bận rộn,
Con phải sống, phải ăn,
Phải ngủ, phải làm việc,
Thêm tủi hờn, thương yêu.
Nhân gian kiếp làm người,
Món nợ này phải trả.
Từ những ngày xưa đó,
Biết bao nhiêu nước mắt,
Mẹ trả cho cuộc đời,
Mẹ trả cả thương yêu,
Mẹ cho con kiếp người.

Thưa mẹ,
Suối vàng rêu có xanh?
Yên vui thuyền mẹ thả?
Hai bên bờ ngát hoa?
Thế gian còn nhiều nợ.
Con nợ nắng ngày xuân,
Con nợ mưa ngày hạ,
Con nợ lá ngày thu,
Nợ cả rét chiều đông.
Lớn lên con nợ người,
Yêu thương con nợ mẹ.
Món nợ này bao la,
Con có gì để trả?
Xin trả hết cho người,
Còn chút nào trả mẹ.
Tuy tấc lòng nhỏ bé,
Nguyện trả bằng thương yêu.
Con chỉ xin giữ lại,
Chua xót chút tình người.

Thưa mẹ,
Từ lâu con vun xới,
Con ươm được cành hoa,
Lá xanh như cuộc đời,
Cánh hồng như tuổi thơ,
Nhụy hoa ngát tình người.
Trong tim con hoa nở.
Muốn gởi hoa cho mẹ,
Cổng thiên đường mờ mịt,
Cõi thiên đường sao xa?
Hình như trên cõi ấy,
Đã có thừa trăm hoa?
Vì mẹ cõi trần gian,
Đáy lòng con vun xới,
Cánh hoa ngát tình người,
Hoa này xin dâng mẹ,
Gởi mẹ cõi rêu xanh,
Thả hoa theo con nước,
Chốn suối vàng chìm sâu.

Saint-Rémy-Lès-Chevreuse 10.08.98

Hoa Thuy Tien (3)

Ước vọng

Ru con bên ngọn đèn hao,
Ru từng ngày tháng ru vào tương lai.
Mẹ ru ước vọng thật dài,
Mong sao con lớn sánh vai bằng người.

Ước mơ giúp mẹ nụ cười,
Giúp cho mẹ tưởng đêm dài nửa gang.
Bỗng buông tay võng bàng hoàng,
Mẹ mang theo mẹ dở dang mộng dài.

À ơi ước vọng đừng phai,
Hãy ru cho mẹ giấc dài ngàn thu.

Paris, 13.08.92

Thang Gieng 2015 (17)

Biển cả tình mẹ cho

Nửa dòng máu trong tim,
Là máu hồng của mẹ.
Dòng máu ấm lặng im,
Nuôi con từ tấm bé.

Trong con mỗi tế bào ,
Ôm ấp tình của mẹ.
Dầu ở tận phương nào,
Về thăm con mẹ nhé.

Con thấy trong mắt mẹ,
Giọt nước mắt chưa nhoè,
Giọt nước mắt bao la,
Rạt rào như biển cả.

Trong con sóng dâng cao,
Cuồn cuộn ngọn sóng gào.
Dạt dào tình mẹ đó,
Biển cả tình mẹ cho.

.
Sa mạc thuộc miền Tây bắc Yémen, 17.06.92

Sắc Hoa Tháng Năm , 2013 (5)

Con gởi vào lòng đại dương

Sống còn nửa kiếp lênh đênh,
Một con thuyền bé bập bềnh nhớ thương.
Càng dày càng dạn phong sương,
Càng chao thuyền bé càng thương mẹ nhiều.

Xếp vào nén được bao nhiêu,
Nặng khoan thuyền bé bấy nhiêu là tình.
À ơi từ thuở sơ sinh,
Thương mẹ dấu kín một mình chẳng trao.

Thuyền ơi thuyền giạt phương nào?
Xoáy theo dòng đục cuốn vào dòng trong?
Cái ngày chìm xuống giữa dòng,
Thương mẹ, con gởi vào lòng đại dương.

Sana (Yémen), 06.12.92

Trien Lam Hoa Dao 2015  (26)

Hơi thở

Từ ngày lọt lòng mẹ,
Tôi biết thở một mình.
Thuở bé nằm trong nôi,
Tôi biết khóc gọi mẹ.

Hôm nay tôi còn thở,
Hơi thở này của ai ?
Của mong manh hạnh phúc ?
Của khổ đau kiếp người ?

Phút này tôi đang thở,
Hơi thở này vì ai ?
Vì trong tôi xót xa ?
Vì tình người phải trả ?

Tại sao tôi vẫn thở ?
Cho ai hơi thở này ?
Nhịp thở này cho mẹ,
Hơi thở này cho cha.

Tôi thở cùng hoa lá,
Cùng với muôn cầm thú,
Tôi thở với rừng sâu,
Tôi thở với địa cầu.

Này côn trùng cầm thú,
Cùng hoa lá hoang vu,
Hãy cho nhau hơi thở,
Vì nhau nhịp thở này.

Cùng thở với đại dương,
Ta thở với thủy triều,
Dâng lên rồi rút xuống,
Ta thở với mười phương.

Mười phương trời rộng mở,
Ta thở với trăng sao,
Ta thở trong lòng người,
Ta thở vào vũ trụ.

Hôm nay tôi còn thở,
Nghìn năm tôi vẫn thở.
Hơi thở nào cho mẹ?
Nhịp thở nào cho cha?

Xót xa tôi vẫn thở,
Tôi thở cho muôn hoa,
Tôi thở vì muôn thú,
Tôi thở bằng tình người.

Úp mặt trong hai tay,
Tôi thở bằng nước mắt,
Giọt nước mắt thương người,
Tôi khóc từ trong nôi.

Tôi không khóc gọi mẹ,
Mẹ cho tôi hơi thở,
Tôi đã thở một mình,
Tôi thở với trăng sao.

Bures-Sur-Yvette, 06.01.04

Xin xem tiếp các vần thơ khác của tác giả : VÌ MẸ MỘT VẦN THƠ – Hoang Phong

Nguồn: thuvienhoasen

Sắc Hoa Tháng Năm , 2013 (9)

Thăm mẹ

Golden chain 2014 (6)Thưa mẹ,
Suối vàng rêu có xanh?
Dòng nào thuyền mẹ thả?
Có bến bờ an vui?
Nghìn thu miền chín suối,
Mẹ mang theo được gì?
Dư vị một kiếp người?
Hay ngày xưa chua xót?

Thưa mẹ,
Nghìn thu cõi suối vàng,
Có hoa thơm cỏ lạ?
Có bến bờ xanh rêu?
Nao nao dòng nước chảy.
Nếu hôm nào mẹ thấy,
Lênh đênh trên con nước,
Bồng bềnh một cánh hoa.
Ấy là hoa dâng mẹ,
Lá xanh như cuộc đời,
Như kiếp người của mẹ.
Cánh hồng như tuổi thơ,
Ngày thơ thời tuổi nhỏ,
Nơi Mông Phụ làng xưa,
Yên vui bên ông ngoại,
Cạnh bà ngoại nuông chiều.
Mẹ hãy vớt cành hoa,
Nhụy thơm ngát tình người,
Từ lâu con vun xới.
Ấy tình người mẹ cho,
Thế gian làm chút vốn.
Ấy tình người mẹ trả,
Để trả hết cho người,
Mẹ gởi lại cho con,
Thay mẹ cõi trần gian,
Con trả hết cho người.

Thưa mẹ,
Suối vàng rêu vẫn xanh?
Mong manh con thuyền bé,
Dòng nào miền chín suối,
Có bến bờ an vui?

Saint-Rémy-Lès-Chevreuse 17.08.98

Golden chain 2014 (7)Lại nhớ đến mẹ

Thưa mẹ,
Hôm nay mẹ vẫn khoẻ?
Suối vàng rêu vẫn xanh?
Lênh đênh con thuyền bé,
Nghìn thu mẹ có hay?
Bờ cỏ nào làm bến?
Kiếp người mẹ đã quên?

Thưa mẹ,
Thế đó là kiếp người.
Thôi chua xót ngày xưa,
Buông tay mẹ hãy bỏ,
Kiếp người mẹ hãy quên.

Riêng con,
Cõi phàm con vẫn nhớ,
Nắm chặt tay mẹ lạnh,
Trong tim con se thắt,
Suối rẽ một dòng quanh.
Thế đó là cõi người,
Nghìn thu con vẫn nhớ,
Ôm chặt tay mẹ lạnh,
Xót xa mẹ khép mắt,
Hai vành mi đọng lại,
Tê buốt một dòng xanh.

Thưa mẹ,
Đáy nước rêu có xanh?
Bấp bênh con thuyền bé,
Dòng nào thuyền mẹ thả?
Con nước này có sâu?
Xót xa một kiếp người,
Mẹ thả chìm xuống đáy.
Xoáy tròn con nước chảy,
Mẹ buông trả kiếp người.
Hãy bỏ hết đi mẹ,
Món nợ nào có quên,
Thay mẹ con sẽ trả,
Xin trả hết cho người,
Nguyện trả bằng thương yêu.

Thưa mẹ,
Mong mẹ cõi rêu xanh,
Nao nao dòng nước cuốn,
Mẹ đã quên kiếp người.

Saint-Rémy-Lès-Chevreuse,
26.08.98

Golden chain 2014 (11)Sao vẫn còn nhớ mẹ

Thưa mẹ,
Thế gian con thương mẹ,
Chốn nào nơi chín suối,
Ngàn năm nước mấy dòng?
Suối vàng nước có sâu?
Dòng nào nước có xoáy?
Nếu con thuyền có chao?
Mẹ hãy vững tay chèo.

Xót xa mẹ bỏ hết,
Mẹ bỏ cả yêu thương,
Để giữ lấy tay chèo.
Cho con nước trong veo,
Cho cỏ rêu xanh bến,
Mẹ hãy quên kiếp người.
Cứ rêu xanh bờ cỏ,
Mặc con nước lửng lơ,
Mẹ đừng nhớ kiếp phàm.

Thay mẹ cõi trần gian,
Còn chút nào vương vấn,
 mẹ con sẽ trả.
Cho hung bạo hận thù,
Con trả bằng tha thứ,
Cho oán hờn hung dữ,
Con trả bằng yêu thương.
Ấy là con trả mẹ,
Đền đáp chút thương yêu.

Xin mẹ,
Thế gian này bỏ hết,
Có gì đâu để thương,
Chẳng có gì để nhớ,
Sá gì đâu tủi hờn.

Này mẹ,
Suối vàng nước có sâu?
Giữa dòng con nước xoáy,
Nếu con thuyền có chao,
Mẹ đưa con tay chèo,
Con chống thuyền cho mẹ.

Thưa mẹ,
Mong mẹ chốn xanh rêu,
Yên vui con thuyền bé,
Nghìn thu con nước trong.

Saint-Rémy-Lès-Chevreuse
28.08.98

Golden chain 2014 (4)

Ký ức hoa

Tác-giả: Ngọ

Mẹ tôi rất yêu hoa.

Ký ức về Mẹ cũng tràn đầy hoa. Và ngạt ngào hương.

Từ khi còn bé, tôi đã quen với không gian đầy hoa cỏ.

Tôi lớn lên cùng với hoa, tập làm quen với các loài hoa, sống chung với hoa, yêu hoa là nhờ có mẹ.

Có một thời đói khổ, hoa nuôi chúng tôi sống. Những khi bệnh hoạn không có thuốc uống, chúng tôi được chữa bệnh bằng hoa!  Đó là sự thật, mà nhiều khi ngẫm nghĩ lại rất phi lý mà lại đầy ý nghĩa.

H L & hoa Thạch Thảo Aug 14 - 2013 (106)

Tôi chập chững tập đi trong khu vườn nhỏ um tùm cây trái của nhà ngoại. Tôi biết vơ đầy tay những bông dừa cạn mọc hoang dại hai bên lối đi lát gạch tàu. Cái bông hoa có hai màu hồng trắng hoang dại đó cũng có thể dùng chữa được bệnh cao huyết áp cho bà ngoại.

Ao bông súng tím nuôi cá bảy màu là nơi đầy kỷ niệm đối với lủ trẻ chúng tôi. Không có trưa Hè nào mà mấy chị em tôi không trốn mẹ và bà chạy ra áp mặt trên thành hồ cá nhìn say sưa những con cá sắc màu rực rỡ cầu vồng tung tăng uốn lượn dưới những bụi rong rêu xanh lục Bông súng tím xòe cánh trên mặt nước ao tù là hình ảnh thân thương gần gũi nhất đối với lũ trẻ, theo vào cả trong bữa ăn, thân bông súng luộc chấm mắm kho là món ăn bắt cơm nhất, không gì sánh bằng!

Rồi giàn thiên lý quanh năm trĩu bông màu xanh lục làm bát canh mát ngọt trưa Hè. Lớn lên một chút tôi còn biết thêm món hoa thiên lý xào thịt bò trổ tài với bạn bè.

Mẹ tôi trồng hoa lựu và hoa lê khắp vườn. Hoa lựu đỏ rực rỡ như trong câu thơ Kiều bà ngoại vẫn ngân nga ngâm trên võng đong đưa “trước sân Quyên đã gọi hè, đầu tường lửa lựu lập lòe đơm bông”, hoa lê trắng rung rinh theo gió trước hàng ba. Trái lê ngon ngọt, trái lựu tươi giòn, hạt lưu trong veo đều tăm tắp, tan trong miệng với vị thanh mát thơm nồng.

Mẹ trồng rất nhiều các loại lan, cỏ lan chi mỏng manh, bông lan huệ rực rỡ, lan tím mảnh mai, lan đại hành giản dị nhưng có thể chữa bệnh sốt nóng và đau đầu cho mấy đứa bé ham nghịch nắng nhà chúng tôi, rồi lan thủy tiên trắng muốt, lan vũ nữ vàng lung linh…

Không chỉ có hoa, nhà tôi luôn tràn ngập mùi hương. Kí ức về mẹ tôi gắn liền với hương hoa. Tôi không quên được cảm giác xao xuyến mỗi lần được mẹ ôm vào lòng, vùi trong tóc mẹ thơm sực nức hương hoa ngọc lan quyện với hương bồ kết chanh và lá sả. Nước gội đầu của chị em tôi ngày đó là trái bồ kết nướng trên lửa than, nấu chung với lá bạch đàn, lá sả trong vườn và thêm mấy túm lá chanh. Thau nước vàng sóng sánh đó sẽ được thả thêm vài nụ hoa ngọc lan nguyên nụ nõn. Mẹ còn rất ý tứ ủ thêm hoa ngọc lan vào làn tóc mây đen dày mượt.

Hoa Ngoc lan 2013

Ngọt ngào gì bằng mỗi đêm mưa rả rích lạnh, mấy chị em tranh nhau rúc vào lòng mẹ giành hơi ấm và hít hà đã đời mùi thơm nồng nàn đặc biệt chỉ mẹ mới có được!

Bên cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi, mẹ trồng mấy bụi hoa lài đơn, trắng lốm đốm và thơm dìu dịu. Cửa sổ phòng mẹ là hoa dạ lý hương, mẹ thích mùi hương sang trọng đài các của hoa dạ lý, chỉ thơm về đêm hơn là hoa lài thơm cả ban ngày. Mỗi đêm trăng, chúng tôi lại ngồi xúm xít quanh mẹ nghe kể chuyện ngày xưa và ngây ngất trong không gian tràn ngập ánh sáng màu sữa dịu ngọt ướp hương chùm dạ lý trĩu hoa…

Spring 2014 (4)

Có lẽ vì sống với hoa suốt cả thời tuổi nhỏ như thế, tôi đã lớn lên tự nhiên như một bông hoa hoang dại. Mạnh mẽ và đơn sơ. Tuổi thơ, nhà nghèo, mỗi Tết mẹ chỉ may được cho cả đàn con gái một bộ đồ mới. Bốn đứa con gái thay phiên nhau mặc xúng xính một lần sau khi giặt ủi cẩn thận. Đứa nào cũng sung sướng và nôn nóng chờ đến phiên mình mà không hề mảy may so sánh hay tủi thân.

Chị em tôi cũng không biết điệu đàng và làm dáng hay chỏng chảnh màu mè như những đứa con gái nhà khá giả khác. Ngày hai buổi đến trường, trưa lủi thủi dưới nắng chang chang vàng hoe tóc đi bộ về nhà. Có ngày theo phụ mẹ bán chong chóng trong bộ đồ bà ba đen trắng kín đáo mảnh vá, chỉ biết lặng lẽ nhìn theo những tà áo rực rỡ sắc màu khác trong chợ tấp nập đông người.

Vậy mà chúng tôi lớn lên và trưởng thành, thẳng thắn như bông súng giữa đầm!

002 (332)

Mỗi ngày Vu Lan tôi đều ôm về tặng mẹ một bó sen hồng tươi tắn. Rưng rưng ngắm mẹ nâng niu từng cành sen cắm vào chiếc bình đất nung Phù Lãng, mái tóc mẹ xõa một dòng mượt mà xuống lưng, hương sen kín đáo, phảng phất lấp đầy không gian của căn nhà nhỏ.

Morning Glory (2)

Vườn xưa không còn nữa, vì sinh kế, mẹ đã phải bán dần khu vườn để có tiền nuôi đàn con ăn học. Tôi vẫn đau đáu ước mơ ngày nào đó có thể mua được một mảnh đất nhỏ cho mẹ trồng lại khu vườn xưa như mẹ mơ ước. Để rồi mỗi ngày lại được thấy mẹ cười rạng rỡ, đứng bên dàn hoa bìm bìm tim tím đầu ngõ, trông chờ con từng đứa về nhà. Và tóc mẹ lại thơm nồng hương hoa của những ngày xưa.

Ngọ

Hoa Bìm bìm tím 2013 (29)

CON YÊU MẸ!

Mẹ mà nở những nụ cười

Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay,

Mẹ ôm ấp trong vòng tay

Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.

Tình yêu Mẹ khó nhạt nhòa

Đọng trong ta tháng năm qua chẳng rời

Và trên vạn nẻo đường đời

Tình này thấm đượm tuyệt vời quý sao…

 

Những lời Mẹ dạy ngọt ngào

Những điều chăm sóc Mẹ trao thắm tình,

Những yêu thương thật nhiệt thành

Mẹ từng biểu lộ và dành cho con

Khiến đời con đẹp thêm luôn

Tính sao cho hết, mãi còn thăng hoa.

 

Con yêu Mẹ thật thiết tha!

Tâm Minh Ngô Tằng Giao

(chuyển ngữ)


I LOVE YOU MOM!

Mom’s smiles can brighten any moment,
Mom’s hugs put joy in all our days,
Mom’s love will stay with us forever
and touch our lives in precious ways…

The values you’ve taught,
the care you’ve given,
and the wonderful love you’ve shown,
have enriched my life
in more ways than I can count.
have enriched my life
in more ways than I can count.

I Love you Mom!

Anonymous

Wisteria Floribunda 2014 (mh) (71)

Chuyển đến trang: 1  2  3  4  5  6  7